gì thì cũng đâu có quan trọng gì nữa? Không lẽ lại bảo tôi giở trò lại kêu người đến đánh nó tiếp. Mà đã rõ ràng thế rồi còn nhắn tin làm gì nữa? Tôi cũng có phải là hạng người gọi thì đến, bảo đi thì đi… tự trọng cũng đâu thua kém gì gái nhà lành đâu. Mồm nói vậy, bụng nghĩ vậy, nhưng tay vẫn nhắn tin trả lời – Gì? – Em muốn nói chuyện với anh chút, có được không? – có vẻ thân mật hơn rồi đấy, bẵng đi thời gian mà nói chuyện nghe ngọt xơn xớt. – Đang nghe đây. – Chuyện hôm trước, em thực sự… xin