và cô Quỳnh ở nhà còn bà thì chắc trưa mới về, mời cậu vô nhà, để tôi gọi cô Quỳnh và ông xuống. – Thôi chị cứ lo tưới cây đi, để tôi vô trỏng gọi được rồi. Tôi bước vào nhà, vắng vẻ và im lặng bên trong, mọi người chắc đang ở trên lầu như chị làm nói, tôi không gọi mà muốn lên lầu để ngạc nhiên mọi người. Cánh cửa phòng khóa chặt, nhưng những tiếng rên nho nhỏ của Quỳnh vẩn vọng ra, giống như tiếng rên của người đàn bà đang sung sướng vì đụ. – Cho nó vô hết đi ba, mai mốt con tới ngày rồi. Đó là