gặp Cô Ba. Tiếng trống, kèn, nhị, sáo, chũm chọe, thanh la và tiếng ca ai oán của phường bát âm vừa cất lên giai điệu “Lâm khốc” đã đưa tôi về lại với đám tang cha. Giữa tôi và cha chỉ còn lại một mẩu nhỏ của thời gian trên dương thế, chỉ còn một khoảnh khắc cuối cùng để ngắm nhìn cha. Tôi rã rời. Tôi cố vươn dậy, với tới quan tài cha để nói với cha lời chia tay. Tôi khóc trong lòng. Tôi đang chiêm nghiệm về sự chết và nỗi buồn thiêng liêng này. Đầu tôi quay cuồng. Tâm hồn tôi tơi tả. Tôi thương