lại cơ quan, nhưng hôm nay cô cứ bồn chồn. Như Quỳnh không ngủ mà quay trở lại cơ quan sớm. Giữa trưa nắng Sài Gòn mà chạy ngoài đường chỉ có học sinh đi học hoặc có việc cần, chứ đi chơi thì chẳng có ai. Như Quỳnh ra khỏi nhà được 5′ thì có một người thanh niên mặc áo sơmi chạy xe tay ga theo bên cạnh cô. – Chào em. Trưa sao không ngồi phòng máy lạnh mà chạy xe thế này? Như Quỳnh quay qua nhìn thì thấy Ba Phát, hôm nay hắn ăn mặc sơ mi đóng thùn, lại đi xe ga làm cô suýt nữa nhận không ra. Như