bạn đến, đã thế lại còn đòi về sớm nữa. Vô tâm thôi rồi lượm ơi: – Chứ em về là anh bệnh tiếp đó. – Anh đỡ rồi mà, em còn về nấu cơm trưa nữa chứ bộ. – Tại uống thuốc nó mới khỏi thế thôi, chứ lát hết thuốc anh lại lăn đùng ra đấy thì sao? – Xíu nữa là bố mẹ anh về rồi mà. – Nhỡ anh trúng gió khi bố mẹ anh về chưa kịp, lúc đấy anh đột tử luôn làm sao? – Anh này, ăn nói linh tinh… – Chứ em chả quan tâm gì anh cả… anh đang ốm mà em phũ quá. Thùy quay qua nói với em: – Thôi cậu ở lại chơi với anh ấy